Thầy tôi bảo:
Con trai đi học là để gái lừa. Con gái đi học là để lừa trai.
Những đứa để
trai lừa là những đứa ngu. Đi học bao nhiêu năm, rồi đi làm vất vả. Nhưng những
đứa không để trai lừa (độc thân) là những con điên.
Bạn chọn NGU
hay ĐIÊN?
Tôi khuyên bạn
nên chọn NGU. Nói thật, tôi thích sống độc thân lắm. Nhưng cái việc lấy vợ gả
chồng, sinh con là chuyện hiển nhiên, nếu không muốn xã hội loài người bị diệt
vong. Nhưng, chỉ mình bạn hoặc một số ít có tư tưởng sống độc thân thì chả ảnh
hưởng gì tới thế giới cả, yên tâm là xã hội loài người sẽ không diệt vong nhé!
Nhưng nếu nó trở thành xu hướng thì sao nhỉ? Lúc ấy vui phải biết.
Cái này tôi
đoán bừa, do thành phần FA luôn đông hơn các đôi các cặp nên tôi nghĩ vậy, hoặc
giả tôi đang áp dụng cách nghĩ của mình lên người khác. Tóm lại là vậy đấy.
Thế lý do là
gì? Mất niềm tin vào tình yêu? Hay bận rộn quá không có thời gian yêu đương? Hoặc
giả là không có hứng thú với tình yêu?
Tôi nghĩ dù bạn
có nghiền ngẫm nát nơ ron rồi cho tôi một lý do vô cùng thuyết phục khiến tôi
phải gật gù tâm đắc thì nó vẫn chỉ là ngụy biện mà thôi.
Chính xác thì bạn
sợ yêu, lười yêu, lười thay đổi hoặc sợ nguy cơ thất tình, bị từ chối hoặc bất
kì lý do gì khiến trái tim bạn bị tổn thương thì đúng hơn đấy.
Thử nghĩ thế
này nhé. Nếu bạn đang trong tình trạng không hứng thú với yêu đương nhưng lại
xuất hiện một chàng trai giống hệt chàng hoàng tử trong giấc mơ thuở xa xưa của
bạn. Và anh ấy lại có ý với bạn. Lúc ý bạn có thời gian yêu đương không?
Đấy, nó vậy đấy.
Giống như việc các bạn con gái ngày ngày kêu gào FA, độc thân, muốn có người
yêu. Tôi cho rằng phần lớn các bạn chỉ kêu/gõ phím cho sướng vậy thôi. Nói thật,
theo tư duy chưa chắc đã bình thường của tôi, những người thật sự muốn có người
yêu sẽ không làm việc trẻ con, tốn thời gian mà chẳng bao giờ hiệu quả ấy. Họ sẽ
chủ động tìm kiếm mục tiêu rồi lên kế hoạch theo đuổi. Như thế hợp lý hơn. Bởi
thời gian là thứ hàng hóa xa xỉ mà bất cứ ai dù giàu hay nghèo cũng chỉ có thể
ngửa tay chờ ban phát rồi tiêu tùng hợp lý.
Yêu đương cũng
thế thôi, nó chẳng có hệ quy chiếu nào để bạn đối chiếu, so sánh xem lúc nào bạn
được phép yêu, đủ điều kiện để yêu cả. Bất kể bạn là ai, làm gì, hiện đang trắng
tay hay giàu có kếch xù, bạn đều có quyền được yêu. Và đừng nghĩ người bên bạn
lúc khó khăn mới thật sự có tấm chân tình, người đến với bạn lúc giàu sang là kẻ
hám lợi.
Ai cũng thế
thôi, họ phải cần một thứ gì đó ở bạn thì mới ở bên cạnh bạn. Nếu bạn không có
một thứ gì: nhân cách, ý chí, tiền bạc,… thì thằng đó thần kinh có vấn đề là
cái chắc. Vậy nên, nếu bạn có giá trị cho người ta để ý, bạn hẳn nên cảm thấy
vui mừng chứ?
Và bạn cũng thế
thôi, rồi sẽ đến lúc chọn người bạn cần và cảm mến. Khi hết thời tuổi trẻ cuồng
nhiệt với yêu đương, bạn cũng cần cái gọi là ổn định, yên bề. Có thể vì bạn, hoặc
vì gia đình bạn, hay là trách nhiệm với xã hội, NHƯNG nhất thiết là bạn sẽ lấy
chồng, sinh con.
Thời gian trăm
năm là hữu hạn. Dùng nó để yêu thương, làm những việc bạn muốn còn chưa đủ. Cớ
sao có thời gian để ghét bỏ, hận thù. Thế nên thôi, buông tay để cho mình, cho
người cơ hội.
Và, kết hôn
nhé!