Hiển thị các bài đăng có nhãn doc-truyen. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn doc-truyen. Hiển thị tất cả bài đăng

Mẹ bảo: “Nhà nó không giàu, không to thì bỏ đi”

Tôi muốn anh tha thứ cho tôi, muốn anh hiểu được, tôi bây giờ đã là mẹ của con trai anh nên lòng tham không còn nữa.
Nghĩ đến thái độ của chồng tương lai và cả nhà chồng, tôi thực sự muốn hủy hôn. Nhưng tất cả chuyện này đều do tôi, gia đình tôi mà nên. Có hối cũng không kịp, chẳng lẽ lại dừng lại tất cả thì chỉ có tôi, phận đàn bà hẩm hiu mà thôi.
 Yêu vì nghĩ anh có tương lai, giàu có
 Thật ra, tôi thừa nhận mình là người con gái tham giàu. Chỉ là từ trước tới giờ, tôi đều mong muốn mình có được một người chồng giàu có, có cuộc sống sung túc, sống sung sướng. Tôi tự tin vào nhan sắc của mình, tôi nghĩ, khi mình có nhan sắc như vậy, mình xứng đáng có thể lấy được người chồng giàu có.
 Tôi đã từng trải qua vài ba mối tình, nhưng chẳng mối tình nào bền vững vì khi đó, tôi đâu cần một gia đình. Tôi còn muốn sống lãng mạn, còn muốn yêu, muốn được vô tư, tự do, thế nên những người đàn ông đến với tôi, tôi chỉ muốn yêu mà chưa xác định gì cả.
 Rồi thời gian trôi đi, tôi đã đi làm, kiếm tiền và tự lập cuộc sống của mình. Bố mẹ chỉ mong tôi có công việc tốt, kiếm được nhiều tiền không thì cũng mong tôi lấy được một người chồng giàu có, sướng cái thân tôi. Vì con gái xa nhà, lại tính lập nghiệp ở thủ đô nên bố mẹ mong tôi có tấm chồng như ý. Gia đình tôi cũng khá giả, chẳng giàu có gì, bố mẹ thì tính cũng hay ham giàu nên tôi bị ảnh hưởng. Suốt ngày bố mẹ nhắc tôi, “chọn người yêu thì phải chọn người nào giàu có, có nhà cửa ở Hà Nội mà yêu, chứ mình có nhan sắc tội gì lại yêu người nghèo”. Những lời của bố mẹ vô tình đã ngấm vào đầu đứa con gái như tôi. Tôi tự đắc nghĩ rằng, những đứa con gái không xinh bằng mình có thể lấy được chồng giầu, tại sao tôi lại không?

Giá như anh đừng bỏ em lại một mình

Em đã từng nghĩ nhiều về hai chữ “giá như”, nhưng ở đời này hoàn toàn không có giả thiết lặp lại, những gì đã mất vĩnh viễn không thể quay lại...
Em đã từng nghĩ nước mắt là thứ thừa thãi và vô dụng, là thứ mà chỉ có những ai yếu mềm thì mới có. Em cứ nghĩ nỗi đau là điều gì đó xa lắm, xa tít tắp ở ngoài kia, em sẽ không chạm được tới nó, cũng không vì nó mà suy sụp.
 Em còn nghĩ, chỉ cần ở mãi bên anh là mọi chuyện sẽ ổn, tưởng rằng chỉ cần chúng mình cố gắng là hạnh phúc sẽ mãi nằm trong tay. Chúng mình sẽ không vì bất cứ điều gì mà chia ly, càng không phải sống trong dằn vặt hay tiếc nuối.
 Nhưng dường như em lạc quan quá, em tự tin quá. Cuộc đời vẫn mang anh đi như vẫn mang biết bao nhiêu hạnh phúc của con người ta đi mất, để mặc em vùng vẫy trong đau thương, để mặc em lặng thinh giữa đám đông người đi lại, để mặc em sững sờ và hoang mang tột độ vì có gào khóc hay dang tay ra cũng chẳng thể đòi lại được anh.
Chừng nào anh mới quay về bên em đây anh? Chừng nào anh mới đến bên cạnh em, mỉm cười lấy tay vùi đầu em tựa vào vai anh, chế giễu rằng em sao mà đã khóc, để rồi nói với em rằng thật ra chỉ là anh lừa em thôi, thật ra anh mãi mãi ở bên cạnh em, bất cứ lúc nào.

Con gái đi học là để lừa trai

Thầy tôi bảo: Con trai đi học là để gái lừa. Con gái đi học là để lừa trai.
Những đứa để trai lừa là những đứa ngu. Đi học bao nhiêu năm, rồi đi làm vất vả. Nhưng những đứa không để trai lừa (độc thân) là những con điên.
Bạn chọn NGU hay ĐIÊN?
Tôi khuyên bạn nên chọn NGU. Nói thật, tôi thích sống độc thân lắm. Nhưng cái việc lấy vợ gả chồng, sinh con là chuyện hiển nhiên, nếu không muốn xã hội loài người bị diệt vong. Nhưng, chỉ mình bạn hoặc một số ít có tư tưởng sống độc thân thì chả ảnh hưởng gì tới thế giới cả, yên tâm là xã hội loài người sẽ không diệt vong nhé! Nhưng nếu nó trở thành xu hướng thì sao nhỉ? Lúc ấy vui phải biết.
Tại sao nhiều người thích độc thân như thế?