Tôi muốn anh
tha thứ cho tôi, muốn anh hiểu được, tôi bây giờ đã là mẹ của con trai anh nên
lòng tham không còn nữa.
Nghĩ đến thái độ
của chồng tương lai và cả nhà chồng, tôi thực sự muốn hủy hôn. Nhưng tất cả
chuyện này đều do tôi, gia đình tôi mà nên. Có hối cũng không kịp, chẳng lẽ lại
dừng lại tất cả thì chỉ có tôi, phận đàn bà hẩm hiu mà thôi.
Yêu vì nghĩ anh
có tương lai, giàu có
Thật ra, tôi thừa
nhận mình là người con gái tham giàu. Chỉ là từ trước tới giờ, tôi đều mong muốn
mình có được một người chồng giàu có, có cuộc sống sung túc, sống sung sướng.
Tôi tự tin vào nhan sắc của mình, tôi nghĩ, khi mình có nhan sắc như vậy, mình
xứng đáng có thể lấy được người chồng giàu có.
Tôi đã từng trải
qua vài ba mối tình, nhưng chẳng mối tình nào bền vững vì khi đó, tôi đâu cần một
gia đình. Tôi còn muốn sống lãng mạn, còn muốn yêu, muốn được vô tư, tự do, thế
nên những người đàn ông đến với tôi, tôi chỉ muốn yêu mà chưa xác định gì cả.
Rồi thời gian
trôi đi, tôi đã đi làm, kiếm tiền và tự lập cuộc sống của mình. Bố mẹ chỉ mong
tôi có công việc tốt, kiếm được nhiều tiền không thì cũng mong tôi lấy được một
người chồng giàu có, sướng cái thân tôi. Vì con gái xa nhà, lại tính lập nghiệp
ở thủ đô nên bố mẹ mong tôi có tấm chồng như ý. Gia đình tôi cũng khá giả, chẳng
giàu có gì, bố mẹ thì tính cũng hay ham giàu nên tôi bị ảnh hưởng. Suốt ngày bố
mẹ nhắc tôi, “chọn người yêu thì phải chọn người nào giàu có, có nhà cửa ở Hà Nội
mà yêu, chứ mình có nhan sắc tội gì lại yêu người nghèo”. Những lời của bố mẹ
vô tình đã ngấm vào đầu đứa con gái như tôi. Tôi tự đắc nghĩ rằng, những đứa
con gái không xinh bằng mình có thể lấy được chồng giầu, tại sao tôi lại không?